NGƯỜI KHUYẾT TẬT CHỈ BẤT TIỆN CHỨ KHÔNG BẤT HẠNH Reviewed by Momizat on . Khi lọt lòng, cô bé ấy có cân nặng như bao đứa nhỏ khác. Thế nhưng thời gian trôi đi, bây giờ cô bé ấy đã hơn hai mươi mà trọng lượng và chiều cao vẫn như em nh Khi lọt lòng, cô bé ấy có cân nặng như bao đứa nhỏ khác. Thế nhưng thời gian trôi đi, bây giờ cô bé ấy đã hơn hai mươi mà trọng lượng và chiều cao vẫn như em nh Rating: 0
You Are Here: Home » Sinh viên » NGƯỜI KHUYẾT TẬT CHỈ BẤT TIỆN CHỨ KHÔNG BẤT HẠNH

NGƯỜI KHUYẾT TẬT CHỈ BẤT TIỆN CHỨ KHÔNG BẤT HẠNH

NGƯỜI KHUYẾT TẬT CHỈ BẤT TIỆN CHỨ KHÔNG BẤT HẠNH

Khi lọt lòng, cô bé ấy có cân nặng như bao đứa nhỏ khác. Thế nhưng thời gian trôi đi, bây giờ cô bé ấy đã hơn hai mươi mà trọng lượng và chiều cao vẫn như em nhỏ vài tuổi (95cm). Cô bé ấy chính là tôi, ĐINH THỊ LÝ, sinh năm 1991, quê ở Hải Dương.

Từ khi sinh ra, tôi đã được thượng đế sắp đặt là một đứa con tật nguyền của ba mẹ, là thiên thần của các chị yêu thương. Đôi chân tôi ngắn ngủn, tong teo, thân hình tôi bé tẹo lại thường xuyên đau ốm. Ba mẹ tôi đã từng rất lo lắng cho tôi khi đã hơn ba tuổi mà tôi vẫn chưa biết đi. Bỗng một hôm tôi chợt đứng được, thấy chân tôi không khuỵu xuống như mọi khi, ba mẹ tôi đã mừng rơi nước mắt. Tôi biết đó là giọt nước mắt của niềm vui, giọt nước mắt của hạnh phúc.

Mười hai năm học phổ thông, ba tôi chở tôi đến trường đi học. Tôi ngồi sau lưng ba, nép vào lưng ba, tấm lưng đã lao động cực nhọc cả cuộc đời để giữ mãi trên môi tôi nụ cười. Chưa bao giờ ba phải để tôi đợi chờ ba lúc tan trường. Tôi thấy thật may mắn khi hình hài tôi nhỏ bé, nhẹ bẫng như không khí để ba đỡ mệt, vì từng giọt mồ hôi thấm trên lưng ba làm tôi xót xa lắm. Khi tôi đậu đại học, mẹ tôi đã gửi gắm công việc nhà cho ba cáng đáng, mẹ không ngần ngại khó khăn quyết tâm vào Sài Gòn để sánh bước cùng tôi trên con đường đi tìm tri thức. Gia đình đối với tôi là chỗ dựa ấm áp nhất !

Cũng giống như các anh chị khuyết tật khác, tôi đã từng mặc cảm, tự ti trước ánh mắt của mọi người. Rồi dần dần, khi tôi đi học, được tiếp xúc nhiều với cộng đồng, được sự dìu dắt tận tình của thầy cô, sự yêu mến và giúp đỡ của bạn bè, tôi đã nhận ra giá trị đẹp đích thực của cuộc sống: Người khuyết tật chỉ bất tiện chứ không bất hạnh. Người khuyết tật hoàn toàn có đủ khả năng để hòa nhập với cuộc sống bình thường. Người khuyết tật cũng có ước mơ, có hoài bão, có thể chơi thể thao …, chỉ khác những người khác ở cách thức mà thôi. Người khuyết tật đừng để khó khăn đánh gục chính khiếm khuyết của bản thân mình.

Tôi yêu công nghệ thông tin. Tôi thích tham gia những câu lạc bộ, hội nhóm tình nguyện ở DRD – ngôi nhà thân thương để sẻ chia, để cho và nhận. Tôi thích viết thư cho những người thân thay vì gửi thư điện tử. Hiện tôi đang làm Marketing cho một công ty Việt Nam và Mỹ. Tôi đã từng tham gia giảng dạy Online về Marketing cho gần 100 bạn khuyết tật khác trên cả nước thông qua hệ thống website, góp một phần nhỏ bé của mình vào việc thay đổi nhận thức của những người xung quanh về người khuyết tật.

Đinh Thị Lý

Like và comment để ủng hộ cho Đinh Thị Lý, cựu SV của Quỹ học bổng:  https://www.facebook.com/media/set/?set=a.486797864799373.1073741859.441958885949938&type=1

 

© 2013 Quỹ học bổng Cựu sinh viên khoa CNTT - ĐH KHTN

Scroll to top